Sự tích hay về Đức Phật Di Lặc

Ngày đăng: 25/09/2021 10:35 PM

    TƯỢNG PHẬT DI LẶC BẰNG ĐÁ Đức Phật sẽ có chủ về một hạnh, nếu như Đức Di-đà chủ hạnh một cách trang nghiêm, thì Đức Thích-ca chủ hạnh thanh tịnh còn Đức Di-lặc chủ hạnh hỷ xả. Điểm đặc biệt nhất mỗi khi nhìn vào tượng Phật Di Lặc chính là nụ cười hoan hỉ bất diệt thể hiện cho sự vui vẻ, hạnh phúc. Nụ cười này mang lại cho người nhìn cảm giác từ tâm, thanh thản, nhẹ nhàng vô cùng. Đôi tai dài để nghe thấu mọi sầu bi của thế gian, hoá giải mọi muộn phiền và tấm lòng bao dung độ lượng vô bờ bến, ai chê ai khen thì Ngài cũng vẫn giữ nụ cười. Cái bụng tròn hở rốn thể hiện sự no nê tràn đầy.

    Chính thân hình mập mạp và nụ cười tươi tắn hiền hoà làm cho Ngài trở nên gần gũi hơn với mọi người. Tượng Phật Di Lặc được thờ phụng ngày càng phổ biến, nhưng ít ai biết về sự tích của Ngài. Bài viết này, Trường Thanh muốn chia sẻ bài viết Sự tích hay về Đức Phật Di Lặc, cùng tìm hiểu nhé!

    SỰ TÍCH HAY VỀ ĐỨC PHẬT DI LẶC:

    Đương thời kỳ nước Lương thuộc về đời Ngũ quí, Ngài ứng tích ở nơi Châu Minh, tại huyện Phụng hóa, thân hình khác hơn người thế tục, trán thì nhăn, bụng thì lớn, và hình vóc mập mạp. Lúc đó không ai biết tên họ của Ngài, chỉ thấy Ngài thường mang theo một cái túi vải mà thôi, nên người kêu là: Bố Đại Hòa Thượng.

    Điểm đặc biệt nhất mỗi khi nhìn vào tượng Phật Di Lặc chính là nụ cười hoan hỉ bất diệt thể hiện cho sự vui vẻ, hạnh phúc | tuongphatda.com.vn

     

    Tánh Ngài rất khôi hài, chỗ ăn và nằm ngày đêm không nhất định, Ngài đi đâu rồi cũng trở về Chùa Nhạc Lâm mà trú ngụ. Mỗi khi đi đường, Ngài thường cầm gậy Tích trượng và mang cái túi bằng vải, không khi nào rời hai vật ấy ra khỏi mình, lại có 18 đứa con nít (là lục căn, lục trần, và lục thức) thường đeo đuổi theo một bên mà diễu cợt làm cho Ngài cười mãi. Khi Ngài đi vào chốn thôn quê hay là nơi đồng ruộng, hễ ai cho những vật gì, khi Ngài ăn xong, còn dư lại bao nhiêu đều bỏ vào túi.TƯỢNG PHẬT DI LẠC ĐÁ MẪU 2024

    Lúc đi tới nơi chợ quán, thì Bố Đại Hòa Thượng ngồi xuống, mở túi lấy những đồ ăn dư đưa lên, kêu mấy người đứng xung quanh mà nói rằng: “Các ngươi xem coi đó là cái gì ?“ Ngài nói rồi bỏ đồ ấy vô túi mà mang đi. Còn có khi Ngài gặp Thầy Sa Môn đi ngang qua, Ngài ở sau vỗ lưng một cái, làm cho Thầy Sa Môn giựt mình, ngó lại mà hỏi rằng: “Hòa Thượng làm cái gì vậy?”

    Ngài liền giơ tay nói: “Ngươi cho Ta xin một đồng tiền”.

    Thầy Sa Môn thấy vậy, bèn nói rằng: “Nếu tôi hỏi một điều mà Hòa Thượng nói đặng, thì tôi cho”.

    Ngài liền để cái túi xuống, chấp tay đứng một bên, rồi lấy túi mang trở lại mà lật đật quày quả đi liền. Một bửa kia, Ngài đi vào trong đám đông người, có một ông Tăng hỏi Ngài rằng: “Hòa Thượng ở trong đám đông người làm chi đó?”

    Ngài trả lời rằng: “Ta đương đợi một người đến”

    Ông Tăng hỏi: “Hòa Thượng đợi ai ?”

    Ngài bèn thò tay vào túi lấy một trái quýt đưa cho ông Tăng.

    Ông vừa giơ tay ra lấy trái quít, Ngài liền thục tay lại mà nói rằng: “Ngươi chẳng phải người ấy”.

     

    Chính thân hình mập mạp và nụ cười tươi tắn hiền hoà làm cho Ngài trở nên gần gũi hơn với mọi người | tuongphatda.com.vn

     

    Lại có một bửa, ông Tăng chợt thấy Ngài đứng bên đường gần chợ, bèn hỏi rằng: “Hòa Thượng ở đây làm chi?”

    Ngài liền đáp rằng: “Ta đi hóa duyên”.

    Ông Tăng thấy vậy mới nói rằng: “Hóa duyên ở đâu nơi ngã tư như vậy ?”

    Ngài trả lời: “Ngã tư chính là chỗ Ta muốn hóa duyên”.

    Ông Tăng vừa muốn hỏi chuyện nữa, thì Ngài liền mang cái túi vải rồi cười ngất mà đi một hơi.

    Có một khi, ông Bạch Lộc Hòa Thượng gặp Ngài, liền hỏi rằng: “Thế nào gọi là: cái túi vải?”

    Ngài nghe hỏi liền để túi xuống, rồi khoanh tay mà đứng.

    Ông Bạch Lộc Hòa Thượng lại hỏi rằng: “Công việc của cái túi vải ra làm sao ?”

    Ngài liền mang túi mà đi, không trả lời chi hết.

    Có một bửa kia, ông Bảo Phước Hòa Thượng gặp Ngài hỏi rằng: “Thưa Ngài! Duyên cớ tại sao mà xưa Đức Tổ Sư ở bên Tây phương qua đây là có ý gì?”

    Ngài nghe hỏi liền để cái túi vải xuống, rồi đứng tự nhiên.

    Ông Bảo Phước Hòa Thượng lại hỏi nữa rằng: “Chỉ như vậy, hay là còn có cái gì nữa hay không?”

    Ngài nghe hỏi như thế, bèn lấy túi vải mang trở lại mà đi, không hề trả lời.

    Từ đó về sau, hễ Ngài đi đến đâu, thì người ta tranh nhau mà chận đón và níu kéo, đặng mời Ngài vào nhà, chớ không cho đi luôn. Bởi vậy cho nên trong các quán rượu và tiệm cơm, người người tha hồ ăn uống no say, không có chút gì nhàm chán, vì Ngài vào đâu thì buôn bán đắt đến bội phần.

    Khi Ngài đi đến quận Tứ minh, Ngài thường giao du với ông Tưởng Tôn Bá một cách rất thân mật, Ngài có khuyên bảo ông mỗi ngày trì niệm câu chú: “Ma ha bát nhã ba la mật đa”. Vì vậy người ta đều kêu ông Tưởng Tôn Bá là: Ma ha cư sĩ.

    Có một ngày nọ, ông Ma ha cư sĩ cùng Ngài đồng tắm dưới khe Trường đinh. Khi Ngài đưa lưng bảo ông Ma Ha kỳ giùm, thì ông thấy nơi lưng Ngài có bốn con mắt rực rỡ chói lòa, bèn lấy làm kinh dị vô cùng. Ông liền đãnh lễ Ngài mà nói rằng: “Hòa thượng quả là một vị Phật tái thế”.

    Ngài liền khoát tay bảo nhỏ rằng: “Ngươi chớ nói tiết lộ. Ta cùng ngươi ở với nhau đã ba bốn năm nay, vốn là có nhân duyên rất lớn, rồi đây Ta sẽ từ biệt ngươi mà đi, vậy ngươi chớ buồn rầu thương nhớ “.

    Ngài nói rồi, bèn về nhà ông Ma Ha cư sĩ mà hỏi rằng: “Ý ngươi có muốn giàu sang hay không?”

    Ông Ma Ha cư sĩ thưa rằng: “Sự giàu sang như lùm mây nổi, như giấc chiêm bao, có cái gì là bền lâu chắc chắn đâu, nên tôi nguyện làm sao cho con cháu tôi đời đời được miên viễn mà thôi”.

    Ngài bèn lấy cái túi của Ngài thọc tay vào móc ra một cái túi nhỏ, một cái hộp, và một sợi dây, liền đưa cho ông Ma Ha cư sĩ mà nói rằng: “Ta cho ngươi mấy vật này mà từ biệt. Song Ta căn dặn ngươi phải giữ gìn cho kỹ càng mà làm biểu tín những việc hậu vận của nhà ngươi”.

    Ông Ma Ha cư sĩ vâng lãnh mấy món ấy mà chẳng rõ được là ý gì. Cách vài bữa sau Ngài trở lại nhà ông mà hỏi rằng: “Nhà ngươi có hiểu được ý Ta hay không?”

    Ông thưa rằng: “Thưa Ngài! Đệ tử thiệt chẳng rõ”.

    Ngài nói rằng: “Đó là Ta muốn con cháu nhà ngươi ngày sau cũng như mấy vật của Ta cho đó vậy”.

    Nói rồi Ngài bèn từ giã mà đi liền.

     

    Tượng Phật Di Lặc được thờ phụng ngày càng phổ biến | tuongphatda.com.vn

     

    Đến sau, quả nhiên con cháu của ông Ma Ha cư sĩ được vinh hoa phú quý, hưởng lộc nước đời đời. Đó là mấy vật của Ngài cho có hiệu nghiệm như vậy.

    Nhằm ngày mùng ba tháng ba, năm thứ ba, niên hiệu Trịnh Minh, Ngài không tật bệnh gì cả, ngồi trên bàn thạch, gần nơi mái chùa Nhạc Lâm mà nhập diệt.

    Nhắc lại khi Ngài chưa nhập diệt, có ông Trấn Đình Trưởng thấy Ngài hay khôi hài không lo sự gì cả, nên mỗi lần gặp Ngài thì buông lời cấu nhục, rồi giựt cái túi vải mà đốt.

    Hễ bửa nay đốt rồi, thì qua ngày sau ông Trấn Đình Trưởng cũng thấy Ngài mang cái túi ấy như cũ. Ông nổi giận đốt cháy rụi luôn đến ba lần, cũng vẫn thấy Ngài còn mang còn mang cái túi vải đó.

    Từ đó về sau, ông Trấn Đình Trưởng lấy làm lạ, nên đem lòng khâm phục Ngài không dám khinh dễ nữa.

    Khi Ngài nhập diệt, thì ông Trấn Đình Trưởng lo mua quan quách mà tẩn liệm thi hài, là cố ý chuộc tội lỗi của ông ngày trước. Nhưng đến chừng đi chôn, thì người khiêng rất đông, mà cứ cái quan tài lên không nổi.

    Trong bọn ấy có một người họ Đồng, ngày thường tỏ lòng tôn kính Ngài một cách rất trọng hậu, nên thấy việc linh hiển như vậy, liền vội vã mua cái quan tài khác, rồi liệm thi hài của Ngài lại. Đến khi khiêng đi, thì số người cũng bấy nhiêu đó, mà khiêng nhẹ phơi phới như bông. Ai nấy thấy vậy cũng đều kinh sợ và cung kính.

    Lúc đó các người trong quận thiết lập ra một hội rất lớn, xây tháp cho Ngài ở nơi núi Phong Sơn. Núi ấy toàn là đá lởm chởm, hòn cao, hòn thấp, trong mấy hang đá đều là chỗ di tích của Ngài còn lưu truyền lại, nào là chỗ để tích trượng, nào là chỗ để bình bát, v.v..

    Những chỗ sâu, chỗ cạn, chỗ lớn, chỗ nhỏ, hình tượng giống như cái bình bát, đều có nước đầy hoài, dẫu cho Trời đại hạn đi nữa, thì cũng chẳng có lúc nào khô kiệt.

    Thiệt là nhiều việc anh linh hiển hách vô cùng!tượng phật di lạc đá non nước

     

    Đôi tai Đức Phật Di Lặc dài để nghe thấu mọi sầu bi của thế gian, hoá giải mọi muộn phiền và tấm lòng bao dung độ lượng vô bờ bến | tuongphatda.com.vn

     

    Nói tóm lại, Đức Phật Di Lặc còn nhiều số kiếp nữa mới xuất hiện ra đời, để nối ngôi cho Đức Thích Ca mà làm một vị Phật thứ năm trong Hiền kiếp, đặng đại chuyển pháp luân mà tế độ muôn loài và phổ lợi trong sa giới.

    Nhưng ngặt vì chúng sanh chưa rõ lẽ thiện chơn, cứ vọng tưởng những việc huyễn hoặc, mà đành chịu sa chìm vào nơi khổ hải và tự mình chuốc lấy nẻo luân hồi.

    Chớ Chư Phật tuy đã nhập diệt rồi, song Tam Bảo còn lưu trụ khắp cõi  nhơn gian, nếu ai hết lòng tinh tấn vui theo mà thọ trì, thì cũng như Phật đương trụ thế vậy.

    Tiếc thay! Người đời trí cạn chướng sâu và tội nhiều phước ít, cho nên đối diện ngôi Tam Bảo coi như cách xa ngàn dặm.

    Vì nguyên nhân của chúng sanh như thế, nên bất đắc dĩ Ngài mới ứng tích nhiều thời kỳ, đặng hóa độ các kẻ phàm loại trong nhơn gian đó thôi.

    Điêu khắc đá Trường Thanh hy vọng bài viết trên sẽ mang lại cho quý Phật tử kiến thức về Đức Phật Di Lặc. Để tìm đọc thêm nhiều kiến thức hữu ích về Phật Di Lặc và xem nhiều mẫu tượng Phật , các bạn đừng quên truy cập tại website của Tượng Phật đá Trường Thanh. Nếu các bạn có mong muốn thỉnh tượng Phật Di Lặc bằng đá thì cũng đừng ngần ngại liên hệ với Tượng Đá Trường Thanh để nhận tư vấn miễn phí nhé!

     

    Chia sẻ:
    Bài viết khác:
    Zalo
    Hotline